Trang

Thứ Sáu, 26 tháng 4, 2013

Thơ...thẩn




1.Thương nhau từ thuở hồng hoang,
Tay ôm gối mộng lang thang cõi người .
Nụ hôn đeo đẳng suốt đời,
Thiên thai lạc bước chơi vơi kiếm tìm.

2. Hẹn nhau
Đến cuối đường trần
Dẫu cho
Lá úa
Vẫn cần có nhau
Tháng ba
Nắng có phai màu
Hạt mưa ôm lấy
Làm xâu chuỗi tình
Vội chi
Rảo bước  một mình
Bâng khuâng
Quên - nhớ
Sao đành
 người ơi!!
Thôi thì mình cứ riêng mình
Rong chơi cuối cõi lặng thinh đi về

3. Tìm đâu chiếc bóng xa xưa
Tìm đâu cơn mộng chiều mưa say tình
Tìm đâu giữa phố se mình
Tìm đâu ảo ảnh lung linh cuối ngày
Tìm đâu chiếc lá lắt lay
Tìm đâu cho kín vòng tay khép hờ
Tìm đâu cho trọn câu thơ
Tìm đâu đôi mắt ơ hờ cuối đông
Tìm đâu để mở rộng lòng
Tìm đâu gửi lại chút mong cuối đời
Tìm đâu ngày tháng rong chơi
Tìm đâu  tuổi mộng đan lời thề xưa

(Họa N2Y từ Yahoo)

Thứ Hai, 22 tháng 4, 2013

Bất công

Anh Vân(USA) gửi cho mấy câu này



1. Phụ nữ cũng đi làm, đàn ông cũng đi làm, nhưng về nhà thì phụ nữ lại tiếp tục làm còn đàn ông thì được nghỉ ngơi.

2. Con gái không đảm đang sẽ “không thằng... nào thèm lấy”, con trai lười biếng thì “sau này có vợ lo”

3. Con gái học cao thì “tại không thằng nào nó rước”, con trai học cao thì “sau này đứa nào lấy được nó phước ba đời”

4. Đi ăn: con gái không so đũa cho mọi người thì bị chê tệ, con trai không so đũa là chuyện bình thường.

5. Người vợ không đảm đang thì bị chê là đàn bà hư,người vợ đảm đang thì người chồng được khen là khéo chọn vợ.

6. Con hư thì tại mẹ, nhưng con ngoan giỏi giang thì nhờ phước bố.

7. Phụ nữ biết lo cho gia đình là chuyện bình thường, đàn ông biết lo cho gia đình là người đàn ông tốt.

8. Phụ nữ giỏi giang được thăng quan tiến chức thì bị dèm pha là nhờ ông này ông nọ, đàn ông cũng như vậy thì được khen là xuất sắc.

9. Nhà cửa gọn gàng ngăn nắp là chuyện phải thế, nhà cửa lộn xộn là do phụ nữ lười biếng.

10. Phụ nữ nói xấu phụ nữ, mà đàn ông cũng nói xấu phụ nữ.
Sao mà bất công thế nhỉ, vậy cho nên hãy thương yêu những người phụ nữ nhiều hơn một chút để bù đắp lại những thiệt thòi của họ.

Thứ Năm, 18 tháng 4, 2013

Cảm niệm trước linh sàng bạn












      Vậy là  vô thường đã đến với bạn. Hôm nay, Diệu Chơn đã :
                                   An nhiên bỏ chốn ta bà
                                   Về nơi bảo sở như là chưa đi
          Nhớ ngày nào, còn là  bạn đồng môn trong Đạo Tràng Trúc Lâm Sen Hồng dưới sự dìu dắt của Thầy, của  Sư Cô, với bao khó khăn  thử thách, Diệu Chơn luôn  luôn có mặt tinh tấn tu hành. Phật sự nào cần sự hỗ trợ, Diệu Chơn sẵn sàng  hoan hỷ tham gia .
          Diệu Chơn ơi,
          Ngày nào đây, mảnh đất Đá Chồng còn hoang sơ, mênh mông mồ mã, xương rồng dày đặc, anh em cùng nhau chung sức phát quang, dọn dẹp với ước mong một Trúc Lâm Thiền Viện to đẹp sẽ hoàn thành. Hôm nay, quý Thầy, quý Sư Cô đã biến ước mơ đó đã thành sự thật và trong đó có phải kể đến một phần công sức đóng góp không nhỏ của Diệu Chơn.
          Nhớ ngày nào, những chuyến hành hương hàng năm về Nha Trang thăm Thầy và nghe pháp, Diệu Chơn chẳng lúc nào vắng mặt. Cho đến khi sức khoẻ giảm sút, cơn bệnh quái  ác hoành hành, Diệu Chơn  đành phải ở lại nhà trong nỗi tiếc khôn nguôi.
          Mới ngày nào đây, anh em cùng nhau đi thăm các Thiền Viện ở Đồng Nai, Bà Rịa-Vũng Tàu, Thường Chiếu, Viên Chiếu, Bạch Mã, Hàm Rồng.. cho đến các Thiền viện ở Vĩnh Phúc, Hạ Long,  sức khoẻ  không ổn định nhưng Diệu Chơn vẫn  cố gắng tham gia.
          Cũng mới hôm nào đây, theo chân Thầy về Đất Tổ Quảng Ninh-Trúc Lâm Yên Tử, Diệu Chơn cũng đã lên được chùa Đồng. Núi cao, dốc đứng không làm Diệu Chơn mỏi gối chồn chân mà còn cảm thấy mãn nguyện khi  được đặt chân đến chỗ đất thiêng của Thiền phái.
          Một thời gian dài vật vã với bệnh tật trở nặng, Diệu Chơn vẫn không xa rời nẻo đạo. Diệu Chơn nghe lời dạy của quý Thầy, Quý Cô nên  đã buông mọi sự  trước khi tấm thân tứ đại bất động.
          Giờ này thì Diệu Chơn đã thanh thản rồi đó! Mọi vướng bận đã xa lìa và trước mặt Diệu Chơn là những đoá sen vàng nở rộ, hãy cứ nương theo ánh đạo mà đi. Bè bạn còn đây, anh em còn đây vẫn  một lòng hướng Phật, nguyện cầu  cho Diệu Chơn về  với cõi an lành để tiếp tục đi theo hạnh nguyện của mình.
                   Ánh vàng soi bước chân về
                   Quê nhà ta đó chưa hề rời xa
                   Xác thân cõi tạm bôn ba
                   Dứt duyên bỏ lại ta bà tiếc chi!!!

Chủ Nhật, 14 tháng 4, 2013

Vay của đời



Một người bạn bệnh K ở giai đoạn cuối đang nằm tĩnh lặng trên giường bệnh. Từ một khối u nhỏ trên ngực, sau sáu  lần hoá xạ trị, bệnh di căn vào gan và chuyển lên tới não. Trung tâm điều hành hoạt động đang bị tổn thương và hoại dần nên cơ thể đang sống đời sống thực vật. Nhìn hơi thở của bạn qua đường miệng một cách khó nhọc, tôi chợt nhận ra một điều: hơi thở mà ngưng lại là xong sáu mươi năm phù phiếm trên cõi trần.
Bạn có vài mẫu đất, một cây xăng nằm ở vị thế đắc địa, của chìm còn được khoảng vài chục cây vàng. Cũng may là khi biết có  bệnh, bạn đã nghe lời “dụ dỗ” của mình chia hết khối tài sản cho mấy đứa cháu gọi bằng cô ruột mà bạn đã nuôi từ bé. Mấy chục cây vàng, cuối cùng bạn cũng cúng dường cho mấy ngôi chùa đang xây dựng, giữ lại một ít giao cho chùa làm đám tang. Bạn có nhiều thứ nhưng thiếu con. Chuyện tình nghe cũng đau xót. Nhân những chuyến đi thăm người anh học tập cải tạo quen được một cán bộ trại giam đã từng giúp đỡ anh mình, thế là cưới nhau mà chẳng biết anh ta có một vợ hai con ngoài Bắc. Sống với nhau không có hôn thú – bạn là cháu Tổng thống Thiệu, ông ta là Đại uý CA - mấy chục năm nay nhưng lại không có lấy một mụn con đành phải nuôi cháu. Nhìn những giọt nước mắt của ông chồng khi cầm tay vợ trên giường bệnh cũng thấy tội nghiệp, gì thì cũng đã sống với nhau mấy mươi năm rồi!!
Bạn vẫn nằm đó, trăn trở đã hơn mười ngày nay vẫn chưa hoàn toàn buông mọi thứ, vẫn như đang còn nuối tiếc điều gì. Có lẽ những day dứt về cuộc tình vẫn còn níu kéo, có lẽ cái tập khí ôm giữ mọi thứ của con người còn vướng vít đâu đây.
Hai tay bất động trên lồng ngực còn thoi thóp đó, có mang theo được gì đâu mà ôm giữ. Trả lại cho đời những gì đã vay, đã mượn mấy mươi năm để thanh thản ra đi. Nhẹ gánh rồi biết đâu sẽ về được một cõi an lành nào đó, bạn có nghe được những lời này không Diệu Chơn!

Thứ Sáu, 12 tháng 4, 2013

Cười...ngoài nước!


Lên thiên đàng sớm

Thầy bói phán cho một ông đi xem: "Đường hậu vận của ông rất tốt. Nếu ông chết trước thì ông sẽ được lên thiên đàng".
Ông kia bèn hỏi:
- Thế nếu vợ tôi chết trước?
- Càng tốt, thì ông đã có thiên đàng ngay từ giờ phút đó.

Khích lệ tinh thần

Một anh chàng thấy bạn của mình hay lôi ảnh của vợ ra ngắm liền hỏi: "Sao cậu hay lấy ảnh vợ trong ví ra nhìn hoài vậy? Có gì lạ không?"
- Khi mình gặp những phiền phúc trong cuộc đời, mình lấy ảnh cô ấy ra nhìn là mình hết lo lắng ngay.
- Vậy sao? Hình ảnh vợ đã khích lệ cho tinh thần cậu phải không?
- Đúng vậy, khi nhìn ảnh của cô ấy, mình tự an ủi là con vợ như vậy mà mình còn chịu được thì không có phiền phức trên thế gian này mà to lớn hơn thế nữa.
- !!!!!

Rút kinh nghiệm

Một phụ nữ chồng vừa chết chẳng bao lâu đã tái hôn.
Một hôm, trong lúc cãi cọ với người chồng mới, hai người mắng nhau không tiếc lời:
- Cô chẳng phải là người đứng đắn. Nếu đứng đắn, cô đâu đã chẳng lấy tôi ngay sau khi anh ta vừa mất - Anh chồng đỏ mặt tía tai đay nghiến.
Cô vợ gật gù:
- Được, lần sau tôi sẽ đợi lâu hơn!

Người chồng thành thật !

Vợ hỏi: - Anh đã ngủ với bao nhiêu người đàn bà??
Chồng trả lời ngon lành: - Chỉ có mình em yêu! Với tất cả người khác anh.... đều thức. 

Tôi không phải thợ chuyên môn

Vợ nói với chồng:
-Cái bếp điện không thấy nóng, anh xem thế nào sửa giúp em..
Cô vợ chưa mói hết câu ông chồng đã gắt lên:
-Sửa? tôi đâu phải thợ điện!
Nói xong liền lên xe đi làm.Ngày hôm sau cô vợ lại nói:
-Cái bàn nhà mình gãy một chân rồi, anh đóng lại giúp em đi.
Ông chồng lại gắt lên:
-Đóng bàn? Tôi đâu phải thợ mộc!
Nói xong liền lên xe đi làm.Chiều về, anh chồng thấy vợ đang nấu ăn bằng bếp điện, nhìn sang thấy cái bàn đã có đủ chân.
Ngạc nhiên lắm anh ta bèn hỏi:-Ai sửa mấy thứ đó vậy?Chị vợ trả lời rằng đã nhờ ông hàng xóm sửa giùm.Anh chồng hỏi tiếp:-Thế lão đòi bao nhiêu?-Ông ấy nói hoặc vá cho ông ta cái áo sơ mi, hoặc cho ông ấy " YÊU " một chút.-Thế cô nhận vá cái áo sơ mi cho lão ta chứ?-Anh điên à? Tôi đâu phải thợ may?

Ly dị và … lý lẽ đàn ông 

Trong một phiên tòa ly dị, hai bên tranh cãi về việc giữ đứa con trai duy nhất.
Người mẹ, giọng vô cùng xúc động, tự bênh vực:
- Thưa quan toa…đứa trẻ này đã được cấu tạo trong tôi…Nó sinh ra từ bụng của tôi… Vậy nên tôi xứng đáng được giữ nó!
Quan tòa, cũng rất xúc động và hầu như đã bị thuyết phục, cho phép người chồng nói.
Người chồng thực tế:
- Thưa quan tòa, tôi chỉ xin có một câu hỏi:
Khi tôi bỏ một đồng tiền vào trong cái máy bán nước, thì cái lon nước chui ra là của tôi hay là của cái máy?

RANH NGÔN

Cuộc đời là 1 vòng luẩn quẩn:
Sinh ra 2 tuổi ĐÁI BÔ
20 tuổi có BỒ
30 tuổi làm BỐ
40 tuổi lại có BỒ ....
80 tuổi lại ... ĐÁI BÔ
-------------------------------------------------------------------------------------------

Chuyện 1:
Ông bố bảo đứa con: Xích con chó dữ lại.
Cậu con hỏi: Nhà sắp có khách từ xa tới à bố?
Bố đáp: Không! Mẹ mày sắp từ mỹ viện về!

Chuyện 2:
Ông chồng đi làm về bất chợt thì gặp vợ đang nằm với một người bạn thân
Ông rút súng bắn chết ngay thằng bạn.
Bà vợ nói ngay: Cứ cái đà này thì ông sẽ mất hết bạn bè!


Chuyện 3:
Dịp lễ Giáng Sinh một em bé viết thư cho ông già Noel: Xin Ngài cho con một đứa em.
Ông già Noel phúc đáp: Con hãy gởi mẹ con lên đây!


Chuyện 4:
Cô giáo hỏi cả lớp: Các em đã hiểu “to be” quan trọng thế nào đối với phụ nữ chưa?
Trò Mike đáp: Thưa hiểu. Khi chị con nói tháng này không  thấy “to be” thì mẹ con ngất xỉu, bố con bị đột quỵ tim, còn anh tài xế thì vùng chạy ra ngoài. 

Chuyện 5:
Cậu bé hỏi bố về sự khác biệt giữa hai từ “confident” và “confidential”.
Ông bố liền đáp : Nếu bố nói con là con ruột của bố, tức là bố “confident” [tự tin, tin chắc] Còn nếu bố nói nhỏ với con rằng thằng Bob hàng xóm cũng là con của bố và là em của con thì đó là “confidential” [kín, bí mật]!

Bài Triết
 Thầy gíáo ra môt bài triết cho học sinh: Tả thật ngắn về 3 lãnh vực sau:
 1. Tôn Giáo
2. Tình Dục
3. Sự Bí Mật
 Bài nộp của một nữ học sinh vỏn vẹn có một hàng:
 “ Chuá ơi, con đã có bầu, mà bầu của ai đây ? “

   ................đã được điểm cao nhất 20/20.

Chủ Nhật, 7 tháng 4, 2013

Phước Lộc Thọ




Sáng nay nhận được  món quà từ BMT của một người bạn gửi cho. Hoá ra bạn tặng một bộ tượng gỗ Phước Lộc Thọ  chạm khắc rất đẹp. Đặt lên bàn ngắm nghía một hồi chợt giật mình vì mình mù tịt về  xuất xứ, lai lịch của ba ông này.  Vậy là lên net, hỏi ông Gu-gồ thì được ổng cho bài này,  cũng mừng vì lỡ ai hỏi cũng biết chút chút để giải thích . TRUYỀN THUYẾT VỀ BA ÔNG PHƯỚC LỘC THỌ            
         Theo truyền thuyết của người Hoa Hạ, ông Lộc là một quan tham chuyên ăn của đút lót. Ông Thọ lại là vị quan thực dụng, ưa xu nịnh vua để được ban thưởng, trong dinh của ông cung nữ nhiều chẳng kém ở cung vua. Chỉ có ông Phúc là quan thanh liêm, ngay thẳng, con cháu đề huề.
          Hiện nay, từ thành thị đến nông thôn, ở đâu ta cũng gặp các cụ Phúc, Lộc, Thọ. Các cụ thường được đặt ở nơi trang trọng nhất trong phòng khách, trên nóc tủ, có nhà còn làm cả bàn thờ rõ đẹp để thờ ba cụ cầu mong được phúc, được lộc, được thọ. Người sang thì có cả ba cụ bằng gốm Tàu rõ to, rõ đẹp. Người tầm tầm thì bằng gỗ pơ-mu hoặc sứ Bát Tràng…
          Xin thưa, theo truyền thuyết, cả ba cụ đều là người Hán và dĩ nhiên đều sinh ra ở Trung Nguyên. Và ba cụ đều làm quan to ở ba triều đại.
          Cụ Phúc tên thật là Quách Tử Nghi, Thừa tướng đời Đường. Cụ xuất thân vốn là quý tộc, đồng ruộng bát ngát hàng trăm mẫu, nhưng suốt cuộc đời tham gia triều chính, cụ sống rất liêm khiết, thẳng ngay. Không vì vinh hoa, phú quý mà làm mất nhân cách con người.
          Cụ bà và cụ ông bằng tuổi nhau. Người Việt ta có câu: "Cùng tuổi nằm duỗi mà ăn". Còn theo người Hoa Hạ ở Trung Nguyên thì vợ chồng cùng tuổi là rất tốt. Họ có thể điều hòa sinh khí âm, khí dương cho nhau. Vì vậy, có thể bớt đi những bệnh tật hiểm nguy. Lại cùng tuổi nên dễ hiểu nhau, dễ thông cảm cho nhau, nên hai cụ rất tâm đầu, ý hợp. Hai cụ 83 tuổi đã có cháu ngũ đại. Lẽ dĩ nhiên phải là nam tử rồi. Cụ Phúc thường bế đứa trẻ trên tay là như vậy. Theo phong tục của người Hoa cổ đại, sống đến lúc có cháu ngũ đại giữ ấm chân nhang của tổ tiên là sung sướng lắm lắm! Phúc to, phúc dày lắm lắm! Bởi thế cụ mới bế thằng bé, cháu ngũ đại, đứng giữa đời, giữa trời, nói:
- Nhờ trời, nhờ phúc ấm tổ tiên, ta được thế này, còn mong gì hơn nữa. Rồi cụ cười một hơi mà thác. Được thác như cụ mới thực sự được về cõi tiên cảnh nhàn du. Cụ bà ra ôm lấy thi thể cụ ông và chít nội than rằng:
    - Tôi cùng tuổi với chồng tôi. Phúc cũng đủ đầy, dày sâu, sao giời chẳng cho đi cùng…
       Ai có thể ngờ, nói dứt lời cụ bà cũng đi luôn về nơi chín suối. Hai cụ được con cháu hợp táng. Vậy là sống bên nhau, có nhau, chết cũng ở bên nhau, có nhau. Hỏi còn phúc nào bằng. Và cụ được người đời đặt tên là Phúc.
        Cụ thứ hai là cụ Lộc. Cụ Lộc tên thật là Đậu Từ Quân, làm quan đến chức Thừa tướng nhà Tấn. Nhưng cụ Đậu Từ Quân là một quan tham. Tham lắm! Cụ hưởng không biết bao nhiêu vàng bạc, châu báu, là của đút lót của những kẻ nịnh thần, mua quan, bán tước, chạy tội cho chính mình, cho con, cho cháu, cho thân tộc, trong nhà cụ, của chất cao như núi.
           Tưởng cụ Đậu Từ Quân được như thế đã là giàu sang, vinh quang đến tột đỉnh. Cụ chỉ hiềm một nỗi, năm cụ tám mươi tuổi vẫn chưa có đích tôn. Do vậy cụ lo nghĩ buồn rầu sinh bệnh mà chết. Cụ ốm lâu lắm. Lâu như kiểu bị tai biến mạch máu não bây giờ. Cụ nằm đến nát thịt, nát da, mùi hôi thối đến mức con cái cũng không dám đến gần. Đến khi chết, cụ cũng không nhắm được mắt. Cụ than rằng:
         - Lộc ta để cho ai đây? Ai giữ ấm chân nhang cho tổ tiên, cho bản thân ta?
          Còn cụ thứ ba, cụ Thọ. Cụ Thọ tên là Đông Phương Sóc, làm Thừa tướng đời Hán. Triết lý làm quan của cụ Đông Phương Sóc là quan thì phải lấy lộc. Không lấy lộc thì làm quan để làm gì. Cụ coi buôn chính trị là buôn khó nhất, lãi to nhất. Nhưng cụ Đông Phương Sóc vẫn là quan liêm. Bởi cụ nhất định không nhận đút lót. Cụ chỉ thích lộc của vua ban thưởng. Được bao nhiêu tiền thưởng, cụ lại đem mua gái đẹp, gái trinh về làm thê thiếp. Người đương thời đồn rằng, trong dinh cụ, gái đẹp nhiều đến mức chẳng kém gì cung nữ ở cung vua. Cụ thọ đến 125 tuổi. Nên người đời mới gọi cụ là ông Thọ. Trước khi về chốn vĩnh hằng, cụ Thọ còn cưới một cô thôn nữ xinh đẹp mới mười bảy tuổi. Cụ Đông Phương Sóc bảo, cụ được thọ như vậy là nhờ cụ biết lấy âm để dưỡng dương.
Do cụ Đông Phương Sóc muốn có nhiều tiền để mua gái trẻ làm liều thuốc dưỡng dương, cho nên suốt cuộc đời của cụ, cụ chỉ tìm lời nói thật đẹp, thật hay để lấy lòng vua. Có người bạn thân khuyên cụ:
- Ông làm quan đầu triều mà không biết tìm lời phải, ý hay can gián nhà vua. Ông chỉ biết nịnh vua để lấy thưởng thì làm quan để làm gì.
Cụ Đông Phương Sóc vuốt chòm râu bạc, cười khà khà bảo:
- Làm quan không lấy thưởng thì tội gì mà làm quan. Can gián vua, nhỡ ra vua phật ý, tức giận, chém đầu cả ba họ thì sao?
Cụ Đông Phương Sóc 125 tuổi mới chịu từ giã cõi đời. Khi cụ chết thì con không còn, cháu cũng đã hết cơm hết gạo mà chắt đích phải làm ma, phải thay cha, thay ông, chở cụ nội. 
                 Tác giả: DƯƠNG DUY NGỮ

Thứ Sáu, 5 tháng 4, 2013

Thư giãn.... cuối tuần




Khổng Tử giảng nghĩa

            Một thiếu phụ hỏi : Nếu tôi ăn nằm với 3 người đàn ông, thì mọi người cho rằng tôi không đàng hoàng, bê-bối, lung tung...Nhưng nếu 1 người đàn ông ngủ với 10 người đàn bà mọi người cho rằng đúng là một đấng mày râu. Tại sao thế ?
            Khổng Tử đáp: Thật đơn giản, một ổ khóa mà có đến 3 cái chìa khóa mở được thì rõ ràng ổ khóa này xấu, không tốt.
            Còn nếu 1 chìa khoá mà mở được đến 10 ổ khóa khác nhau, thìchìa khóa nầy gọi là chìa khóa vạn năng hay master key. 

Bỏ tu

              
Một nhà sư đi khất thực giữa 1 trưa hè oi bức. Khát quá, bèn vào nhà 1 gia đình bên đường xin nước uống. Một cô gái trẻ vội mang chai nước lọc ra nhưng quên mang ly ra. Vì khát quá nên vị sư kia cầm chai lên uống. Cô gái thấy thế ái ngại và nói:
- Thầy đừng tu, để em lấy...
Vị sư kia liền trả lời:
- Thôi, đừng lấy. Để thầy tu...
-Xin Thầy cứ tu, em vẫn lấy.
Thầy vui mừng đáp:
- Nếu em lấy, Thầy bỏ tu.

Chuyện vui xứ đạo.

            
Có một linh mục già về coi một xứ đạo. Khi ra tòa giải tội, ông nghe nhiều tín đồ xưng tội ngoại tình. Chán vì con chiên quá bê bối, Ông bèn giảng trên nhà thờ rằng:"Kể từ hôm nay, nếu tôi còn nghe ai xưng tội ngoại tình thì tôi sẽ bỏ xứ đạo này để về lại nhà dòng" .Hội đồng giáo xứ (HDGX) bèn triệu tập các giáo dân tìm biện pháp.
         Cuối cùng họ đều đồng ý là hễ ai phải xưng tội ngoại tình thì cứ nói là ...bị té. "Thưa cha con bị té .. 4 lần chẳng hạn" .
         Rồi thời gian trôi qua đi, vị Linh Mục già chẳng còn phải nghe chữ " Ngoại tình" nên cả xứ vui vẻ, ai đi thì cứ đi, ai té thì cứ...té.
        Thế rồi một ngày kia. vị linh mục già qua đời, một linh mục trẻ về thay thế coi xứ.
Một hôm ông linh mục trẻ hỏi với ông chủ tịch Hội đồng giáo xứ : Này ông chủ tịch, xứ ta đường xá thế nào, mà giáo dân cứ bị té hoài vậy ông?
         Ông chủ tịch không nín được cười. Ông đã định nói chuyện này với ông linh mục mới nhưng chưa có dịp.
         Thấy ông chủ tịch cứ nhăn răng ra cười ông linh mục trẻ bực mình: Ông cười cái gi? Tuần rồi vợ ông đã nói là bị té ba lần rồi đó!

Nộp đơn xin việc

Chuyện kể rằng có 3 chàng trai, một Lào, một Cao Miên, một Việt cùng đến Công Ty XYZ nộp đơn xin việc.
Trưởng Phòng Tổ Chức Cán Bộ (TCCB) mời anh Lào vào hỏi trước:
- Có việc như thế này … Anh xem có làm được không?
- Tôi làm được – Anh Lào hăng hái trả lời.
- Lương bao nhiêu thì anh có thể chấp nhận?
Anh Lào, vốn thật thà như cả dân tộc của mình trả lời:
- 500.000 đồng.
Trưởng Phòng cho anh Lào ra ngoài đợi.
Đến lượt anh Cao Miên vào. Trưởng Phòng TCCB lại hỏi:
- Có việc như thế này … Anh xem có làm được không?
- Tôi làm được – Anh Cao Miên hăng hái trả lời.
- Lương bao nhiêu thì anh có thể chấp nhận?
Anh Cao Miên vốn là dân tộc đời sau láu cá hơn đời trước trả lời:
- 1.000.000 đồng.
- Ô đắt quá. Anh có biết anh Lào sẵn sàng làm việc này chỉ với 500.000 không?
- Xin lỗi, Anh không hiểu ý em. Em cũng chỉ lấy 500.000, còn 500.000 là để biếu anh.
Trưởng Phòng cho anh Cao Miên ra ngoài đợi. Đến lượt anh Việt Nam vào. Trưởng Phòng TCCB lại hỏi:
- Có việc như thế này… Anh xem có làm được không?
- Quá dễ – Anh Việt Nam hăng hái trả lời.
- Lương bao nhiêu thì anh có thể chấp nhận?
Anh Việt Nam trả lời:
- 1.500.000 đồng.
- Ô đắt quá. Anh có biết anh Lào sẵn sàng làm việc này chỉ với 500.000 không?
- Xin lỗi, Anh không hiểu ý em. Em cũng chỉ lấy 500.000, còn 500.000 là để biếu anh. 500.000 còn lại em thuê thằng Lào nó làm.
 Hậu sinh khả úy
 
“Bố ơi!”.

           
Có 2 vợ chồng sinh được 1 đứa con trai rất kháu khỉnh. Tuy nhiên đến tận 2 tuổi nó vẫn chưa biết nói.
         Dù cả nhà cố gắng tập nói nhưng thằng bé cũng chỉ kêu vài tiếng ú ớ.Rồi đến năm 3 tuôi.. rồi 4 tuổi... nó vẫn chẳng nói được câu nào.
         Phải đến lần sinh nhật thứ 5 thằng bé mới nói được 1 câu: "Ông Ngoại"!.Khỏi phải nói cả gia đình sướng đến phát điên, mở tiệc ăn mừng tưng bừng. Nhưng đến ngày hôm sau thì ông ngoại thằng bé qua đời...Thế rồi nó lại rơi vào im lặng suốt 1 tháng.
         Sau 1 tháng đó thằng bé lại bật ra được 1 câu nữa: "Bà Ngoại".Sáng hôm sau bà ngoại thằng bé qua đời.Rồi nó lại rơi vào im lặng. Cả nhà bắt đầu thấy lo sợ...
         Thế rồi ngày đó cũng đến, thằng bé cất tiếng gọi: “Bố ơi!”.Người bố buồn chán, ăn một bữa cơm ngon cuối cùng trong đời rồi lên giường nằm chờ trời sáng, đợi cái chết. Đợi lâu quá ông ta ngủ quên mất.
          Sáng sớm hôm sau ông ta bị đánh thức bởi tiếng kêu khóc thảm thiết từ bên nhà hàng xóm.  Ông hàng xóm đã qua đời. !!

Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

Con yêu bố nhiều lắm!



 
      Trong khi một người đàn ông đang đánh bóng chiếc xe của ông ta, thì đứa con trai lớn 4 tuổi của ông ta nhặt lên một viên sỏi và vẽ nhiều đường lằn lên phía bên kia cạnh chiếc xe của ông ta. Trong lúc giận dữ, người đàn ông đó đã nắm lấy bàn tay của đứa con và đánh mạnh nhiều mà không nhận rằng ông ta đang dùng một cái cờ lê vặn vít để đánh.
   
Kết quả là trong bệnh viện, đứa con trai của ông ta đã mất đi hết các ngón tay của mình do quá nhiều chỗ gãy. Khi đứa con trai nhìn thấy đôi mắt bố mình biểu lộ sự đau đớn, đứa bé bèn hỏi: "Bố ơi ! Khi nào các ngón tay của con mới có thể mọc trở lại ?" Người bố cảm thấy rất đau đớn và không nói được lời nào; ông ta trở lại chiếc xe của mình và đá nó thật nhiều.
     Trong khi đang bị lương tâm dằn vặt và đang ngồi đối diện phía hông của chiếc xe đó, ông ta chợt nhìn thấy những vết xước do chính đứa con trai của ông ta đã vẽ rằng: "Bố ơi ! Con yêu Bố nhiều lắm !"
    Và một ngày sau đó, người đàn ông đó đã quyết định tự sát…
    Cơn giận và Tình yêu không bao giờ có giới hạn, nên xin hãy chọn Tình Yêu để được một cuộc sống tươi đẹp và đáng yêu, và xin hãy nhớ điều này:Đồ vật thì để sử dụng, còn con người thì để yêu thương.
    Vấn đề của thế giới ngày nay thì ngược lại: con người thì để sử dụng, còn đồ vật thì để yêu thương. 
                                                                                                        Tôn Thất Khoa