Trang

Thứ Tư, 30 tháng 10, 2013

Chuyện tình



Một chuyện bình thường thôi nhưng đọc vẫn thấy cảm động cho một cuộc tình .. nếu là chuyện thật thì quá tuyệt!

Nếu có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em !

          Anh một chàng sinh viên nghèo. Làm vất vả để kiếm thêm tiền trang trải học phí. Em tiểu thư cành vàng lá ngọc con nhà giàu có khá giả, gia đình có tới mấy osin. Lần đầu tiên về quê đến cây tỏi tây và cây hành em cũng không phân biệt được.
          Anh gặp em lần đầu tiên trong ngày khai giảng. Em đứng đó vui cười với đám bạn, mải mê làm đổ cốc coca lên váy trắng. Ngượng ngùng anh đưa em áo khoác che vết loang. Giây phút ấy em mãi không quên anh.
          Bốn năm học đại học, em muốn giúp anh nhiều lắm, muốn cuộc sống anh đỡ vất vả vì phải vừa học vừa làm. Đưa tiền anh đâu có nhận, anh nói anh không làm được cho em thì thôi...
          Tốt nghiệp, đáng lẽ chia tay, chỉ là tình yêu thời đại học thôi mà. Nhưng em đã quyết định theo anh. Gia đình em phản đối quyết liệt, nhưng em vẫn chọn cho mình người đàn ông của cả cuộc đời.
          Nên vợ nên chồng, về quê sống trong căn nhà tồi tàn của anh. Rồi em mang thai, nhiều khi trái gió trở trời người đau ê ẩm. Anh thương em, đông cũng như hè đi làm kiếm thêm tiền nuôi vợ.
          Thế rồi trong một tai nạn xe, anh liệt đôi chân. Nằm một chỗ ở nhà, tất cả mọi việc đều trông cậy vào em. Bố mẹ em thương đến đón em về nhưng em từ chối. Chữa bệnh cho anh em bán hết mọi thứ trong nhà, cuối cùng cũng hết. Bố mẹ em thấy con khổ lại cho tiền.
          Cứ thế cuộc sống nghèo ở một vùng quê, em làm giáo viên, anh nằm nhà viết sách. Em đã trút bỏ hình ảnh lá ngọc cành vàng năm nào để trở thành người vợ đảm. Đi chợ mặc cả, quần áo bình thường, cân đo đong đếm còn tốt hơn những người phụ nữ khác.
           Bác sĩ bảo chồng bà không còn đi được nữa, nhưng em không tin, hàng ngày vẫn bóp chân cho anh , hi vọng một phép màu sẽ đến. Ngày ấy em nghe có một bác sĩ châm cứu giỏi. Em đèo xe 50km đưa anh đi châm cứu hai ngày một lần không kể ngày nắng ngày mưa ngày lạnh ngày nóng.
           Anh nhìn em khóc: Nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em nữa, em quá khổ vì anh.
           Một năm sau phép màu đến thật, chân anh hồi phục cũng là lúc anh nhận được giải thưởng quốc tế từ những cuốn sách anh viết. Không ai nghĩ sẽ có ngày hôm nay.
           Rồi họ mời sang Pháp thuyết trình ba năm, anh do dự, em nói: phải đi, cơ hội không đến hai lần.
           Nhìn lại quãng đời, em đâu còn trẻ đẹp như xưa...Chồng, con, vất vả, thân hình gầy gò ốm yếu. Pháp là đất nước của tình yêu, nhiều người nói anh đi sẽ không trở lại. Em chỉ mỉm cười đáp lại: em và anh đã trải qua bao nhiêu sóng gió, vì một việc thế này em ko sợ mất anh.
           Ba năm sau anh về, không báo trước, muốn dành cho em một sự bất ngờ. Nhưng vừa xuống xe anh đã thấy em đứng đó. Anh hỏi sao biết anh về mà ra đón, em trả lời: Em chờ ở đây mỗi ngày, chỉ cần là xe từ sân bay về là em không bỏ qua chuyến nào.
           Anh chỉ khóc mà nói: nếu còn có kiếp sau, anh sẽ không bao giờ yêu em, tình yêu của em làm anh đau lắm đau lắm, tình yêu của em quá nhiều khổ đau...
           Em đáp trả lời anh: tình yêu luôn luôn là khổ đau cay đắng. Tình yêu như một bông hoa sen, hoa sen đẹp nhưng nó có cái nhụy sen, hạt sen rất đắng. Nếu còn có kiếp sau, em sẽ vẫn muốn được yêu anh.
                                                ST.

Thứ Sáu, 18 tháng 10, 2013

Nhân ngày 20.10........

   
 
                                                              ( Denro )
            Sắp đến 20 - 10  ngày của chị em phụ nữ, chép mấy bài thơ hay viết về một nửa của thế giới để chúc các bà, các mẹ, các chị, các em và các bé gái có một cuộc sống hạnh phúc và ý nghĩa! Không có phụ nữ thì không có tình yêu. Thực sự như vậy. và cũng không có anh hùng như M.Gorki đã nói:
                   Không có mặt trời thì không có hoa nở.
                   Không có tình yêu thì không có hạnh phúc.
                   Không có phụ nữ thì không có tình yêu.
                   Không có người mẹ thì cả nhà thơ và anh hùng đều không có...
                   Mọi cái làm cho thế giới này tự hào đều do người mẹ làm ra cả...
        Người ta không thể sống thiếu tình yêu. Ngày phụ nữ Việt Nam  20 - 10 là ngày đáng được tôn vinh và cũng là ngày của yêu thương, để mọi người thể hiện tình yêu với bà, với mẹ, với vợ, với chị, em và con gái, các bạn phái nữ của mình.
     Và: Có gì đẹp trên đời hơn thế nữa
           Người với người sống để yêu nhau.
    Nói về phụ nữ, không thể không nhắc đến những bài thơ của Xuân Quỳnh. Bài thơ: " Mẹ của anh " là một ví dụ:
                   Phải đâu mẹ của riêng anh
                   Mẹ là mẹ của chúng mình đấy thôi
                   Mẹ tuy không đẻ không nuôi
                   Mà em ơn mẹ suốt đời chưa xong
                   Ngày xưa má mẹ cũng hồng
                   Bên anh mẹ thức lo từng cơn đau
                   Bây giờ tóc mẹ trắng phau
                   Để cho mái tóc trên đầu anh đen
                   Đâu con dốc nắng đường quen
                   Chợ xa gánh nặng mẹ lên mấy lần
                   Thương anh thương cả bước chân
                   Giống bàn chân mẹ tảo tần năm nao
                   Lời ru mẹ hát thuở nào
                   Chuyện xưa mẹ kể lẫn vào thơ anh
                   Nào là hoa bưởi hoa chanh
                   Nào câu quan họ mái đình cây đa
                   Xin đừng bắt chước câu ca
                   Đi về dối mẹ để mà yêu nhau
                   Mẹ không ghét bỏ em đâu
                   Yêu anh em đã là dâu trong nhà
                   Em xin hát tiếp lời ca
                   Ru anh sau nỗi lo âu nhọc nhằn
                   Hát tình yêu của chúng mình
                   Nhỏ nhoi giữa một trời xanh khôn cùng
                   Giữa ngàn hoa cỏ núi sông
                   Giữa lòng thương mẹ mênh mông không bờ
                   Chắc chiu từ những ngày xưa
                   Mẹ sinh anh để bây giờ cho em.

     Trong một bài thơ khác, bài thơ "Bàn tay em" của Xuân Quỳnh cũng là một tình cảm nồng nàn đối với "nửa kia" của  mình. Lời tâm sự hết sức trìu mến và da diết thế càng cho ta thấy tình yêu của người phụ nữ đẹp đến nhường nào:
                        Gia tài em chỉ có bàn tay
                   Em trao tặng cho anh từ ngày ấy
                   Những năm tháng cùng nhau anh chỉ thấy
                   Quá khứ dài là mái tóc em đen
                   Vui, buồn trong tiếng nói, nụ cười em
                   Qua gương mặt anh hiểu điều lo lắng
                   Qua ánh mắt anh hiểu điều mong ngóng
                   Anh nghĩ gì khi nhìn xuống bàn tay?

                   Bàn tay em ngón chẳng thon dài
                   Vết chai cũ, đường gân xanh vất vả
                   Em đánh chắt chơi chuyền thuở nhỏ
                   Hái rau rền rau rệu nấu canh
                   Tập vá may, tết tóc một mình
                   Rồi úp mặt lên bàn tay khóc mẹ

                   Đường tít tắp, không gian như bể
                   Anh chờ em cho em vịn bàn tay
                   Trong tay anh, tay của em đây
                   Biết lặng lẽ vun trồng gìn giữ
                   Trời mưa lạnh tay em khép cửa
                   Em phơi mền vá áo cho anh
                   Tay cắm hoa, tay để treo tranh
                   Tay thắp sáng ngọn đèn đêm anh đọc
                   Năm tháng đi qua mái đầu cực nhọc
                   Tay em dừng trên vầng trán lo âu
                   Em nhẹ nhàng xoa dịu nỗi đau
                   Và góp nhặt niềm vui từ mọi ngả
                   Khi anh vắng bàn tay em biết nhớ
                   Lấy thời gian đan thành áo mong chờ
                   Lấy thời gian em viết những dòng thơ
                   Để thấy được chúng mình không cách trở...
                   Bàn tay em, gia tài bé nhỏ
                   Em trao anh cùng với cuộc đời em.
      Nhắc đến Xuân Quỳnh thì không thể không nhắc đến Lưu Quang Vũ - phu quân của nàng. Nhà thơ Lưu Quang Vũ đã có những dòng tâm sự tha thiết với "nửa kia" của mình trong bài thơ: " Thư viết cho Quỳnh trên máy bay":
          Có phải vì mười lăm năm yêu anh
          Trái tim em đã mệt?
          Cô gái bướng bỉnh
          Cô gái hay cười ngày xưa
          Mẹ của các con anh
          Một tháng nay nằm viện

          Chiếc giường trắng, vách tường cũng trắng
          Một mình em với giấc ngủ chập chờn
          Thương trái tim nhiều vất vả lo buồn
          Trái tim lỡ yêu người trai phiêu bạt
          Luôn mắc nợ những chuyến đi, những giấc mơ điên rồ, những ngọn lửa không có thật
          Vẫn là gã trai nông nổi của em
          Người chồng đoảng của em
          15 mùa hè chói lọi, 15 mùa đông dài

          Người yêu ơi
          Có nhịp tim nào buồn khổ vì anh?
          Thôi đừng buồn nữa, đừng lo phiền
          Rồi em sẽ khoẻ lên
          Em phải khoẻ lên
          Bởi ta còn rất nhiều dặm đường phải đi
          Nhiều việc phải làm nhiều biển xa phải tới
          Mùa hè náo động dưới kia
          Tiếng ve trong vườn nắng
          Và sau đê sông Hồng nước lớn
          Đỏ phập phồng như một trái tim đau

          Từ nơi xa anh vội về với em
          Chiếc máy bay dọc sông Hồng
          Hà Nội sau những đám mây
          Anh dõi tìm: đâu giữa chấm xanh nào
          Có căn phòng bệnh viện nơi em ở?

          Trái tim anh trong ngực em rồi đó
          Hãy giữ gìn cho anh
          Đêm hãy mơ những giấc mơ lành
          Ngày yên tĩnh như anh luôn ở cạnh
          Ta chỉ mới bắt đầu những ngày đẹp nhất
          Vở kịch lớn, bài thơ hay nhất
          Dành cho em, chưa kịp viết tặng em
          Tấm màn nhung đỏ thắm
          Mới bắt đầu kéo lên
          Những ngọn nến lung linh quanh giá nhạc
          Bao nỗi khổ niềm yêu thành tiếng hát
          Trái tim của mùa hè, tổ ấm chở che anh...

     Trong bài thơ " Người đàn bà thứ hai" của nhà thơ Phan Thị Vĩnh Hà lại nói về tình yêu với một nỗi niềm tâm sự khác:
Mẹ đừng buồn khi anh ấy yêu con
Bởi trước con anh ấy là của mẹ
Anh ấy có thể yêu con một thời trai trẻ
Nhưng suốt đời anh yêu mẹ, mẹ ơi !
Mẹ đã sinh ra anh ấy trên đời
Hình bóng mẹ lồng vào tim anh ấy
Dẫu bây giờ con đuợc yêu thế đấy
Con cũng chỉ là người đàn bà thứ hai...
Mẹ đừng buồn những chiều hôm, những ban mai
Anh ấy có thể nhớ con hơn nhớ mẹ
Nhưng con chỉ là cơn gió nhẹ
Mẹ luôn là bến bờ thương nhớ của đời anh.
Con chỉ là cơn gió mong manh
Những người đàn bà khác có thể thay thế con trong tim anh ấy
Nhưng có một tình yêu âm ỉ cháy
Anh ấy chỉ dành cho mẹ, mẹ ơi !
Anh ấy có thể sống với con suốt cuộc đời
Cũng có thể chia tay trong ngày mai, có thể
Nhưng anh ấy suốt đời yêu mẹ
Dù thế nào, con chỉ là người thứ hai...
    Tản mạn một chút về những bài thơ hay về phụ nữ nhân ngày 20 - 10 còn nhiều, nhiều lắm...nhưng tải lên đây một vài bài thôi và cũng xin thay cho lời chúc tốt đẹp nhất dành tặng những người phụ nữ Việt Nam.  ( Sưu tầm trên net)