Hai
mươi hai tháng chạp, những ngày cuối cùng của một mùa đông lạnh khác thường và
cũng bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu của Xuân.
Đó là qui luật tất yếu, mọi sự không tiễn cũng
đi, không chờ cũng tới.
Bữa
nay, mọi nhà chuẩn bị tiễn ông Táo về trời. Ra đường, sự hối hả đã có mặt.
Về
nhà, chuyện quét dọn nhà cửa cũng tạm ổn vì đã bắt đầu từ đầu tháng chạp. Mỗi
ngày quét dọn một góc đến một lúc không
còn chỗ nào còn bụi, còn rác nữa là xong.
Dọn
nhà thì mạnh tay bỏ tất cả những thứ gì cất giữ bấy lâu (vì tiếc của- bệnh thâm
căn cố đế của mấy ông bà già) vào sọt rác.Cái gì thấy còn sử dụng được (dù
không biết sử dụng vào việc gì) thì giữ lại, cuối năm sau tính tiếp, cho nên
rác cứ còn mãi năm này qua tháng khác. Đôi lúc, cất giữ một đống vật dụng linh
tinh nhưng khi làm thì vẫn cứ đạp xe ra phố mua cái mới, lẩm cẩm là vậy đó !
Dọn
nhà thì dễ và nhanh gọn nhưng dọn cái đầu thì mệt và khó quá. Bao nhiêu rác rưởi,
tốt cũng có, xấu cũng nhiều, dọn hoài không sạch. Dọn được cái này thì gió lại
thổi một mớ khác nhập vào, nắm đầu lôi ra, bỏ nó đi nhưng nó đâu có chịu đi,
mai mốt lại ló đầu ra chọc quê mình, khó thiệt!
Giờ
thì mọi thứ đã ổn, nhìn đâu cũng thấy gọn gàng, sạch sẽ, tự nhiên thấy thoải
mái, thanh thản. Tối nay, theo tục xưa bày, nay làm, làm một lễ mọn để gọi là
tiễn đưa ông Táo. Mặc dù, ông Táo “bếp ga” không biết có còn ở đó không! Thôi
thì cũng làm cho đủ lễ, ông Táo không nhận thì “cô hồn, các bác” hưởng cũng chẳng
sao!
Cây mai năm nay cũng khiêm tốn ra khoảng chục
nụ…và lộc non, vài hôm nữa chắc sẽ bung ra. Cũng chẳng sao vì mùa Xuân cũng đã
về.