BÀI THƠ CHIM NHẠN
Vua Lê Dụ Tông hỏi Thiền Sư Hương Hải :"Như thế nào là ý Phật và ý Tổ?" Sư trả lời :
Nhạn quá trường không
Ảnh trầm hàn thủy
Nhạn vô di tích chi ý
Thủy vô lưu ảnh chi tâm
Ảnh trầm hàn thủy
Nhạn vô di tích chi ý
Thủy vô lưu ảnh chi tâm
Dịch thơ:
Nhạn vút qua không
Bóng chìm nước lạnh
Để dấu: nhạn không có ý
Giữ bóng: nước cũng vô tâm
Dịch nghĩa:
Chim nhạn
bay qua trên không, bóng hiện dưới hồ nước
lạnh.
Nhạn không có ý để lại bóng dưới hồ.
Nước sông nào
có ý lưu lại bóng nhạn.
Trên bầu trời xanh trong,
một cánh nhạn bay qua. Mặt hồ phẳng lặng, bóng nhạn chợt hiện. Khoảnh khắc,
chẳng còn dấu tích, trời vẫn xanh, hồ vẫn lặng.
Chim nhạn bay qua trên không, bóng hiện dưới hồ.
Chim nhạn không có ý để dấu lại trời xanh, lưu bóng nhạn dưới hồ. Mặt hồ cũng
không có ý giữ lại bóng nhạn. Đó là Phật ý.
Trong ta, đâu đó vẫn còn hình ảnh chim nhạn vỗ cánh, vẫn
còn hình ảnh bầu trời xanh và vô số câu hỏi theo sau. Khoảng không trong xanh kia vẫn là một màu
xanh trong vắt, chim chẳng hề lưu dấu.
Mặt hồ phẳng lặng, yên tĩnh, bóng nhạn cũng chẳng còn
nhưng ta vẫn thẩn thờ cố tìm lại bóng nhạn kia với không ít những tàn dư. Mặt
hồ luôn tĩnh lặng, chỉ là tấm gương phản chiếu lại những đổi thay. Mặt hồ chẳng
cần lưu lại và cũng chẳng bao giờ giữ lại bất cứ một hình bóng nào khi mọi thứ
đã qua.
Nhạn bay qua trời, ta cho đó là
thực. Ảnh nhạn in dưới nước, ta cho đó là ảo ảnh. Nhạn bay rồi, không còn dấu
tích, chỉ còn khoảng trời không. Ảnh nhạn cũng thế, khi nhạn qua rồi không còn
dấu tích ảnh nhạn, chỉ còn mặt hồ Không. Cho nên mọi điều ta cho là THỰC hay ẢO
ẢNH đều chỉ là ảnh hình trong khoảnh khắc. Chỉ có khoảng không là tồn tại vĩnh
viễn.
Biết là
biết vậy, thấy là thấy vậy nhưng không dễ để bóng nhạn qua đi yên lành. Cái tập
khí muôn đời muôn kiếp trong ta cứ lôi kéo ta vào những cái lăn xăn sau bóng
nhạn.
Chim nhạn bay
trên không. Ảnh của chim hiện trong nước. Ảnh chỉ hiện trung thực bóng nhạn khi
mặt hồ tĩnh lặng. Nếu mặt hồ lao xao sóng, bóng nhạn sẽ thế nào? Nếu không có
bóng nhạn bay qua, mặt hồ phản ánh trung thực trời xanh trong vắt. Nếu có đám
mây tình cờ ngang qua, mặt hồ cũng chỉ làm nhiệm vụ của nó là phản ảnh đầy đủ
hình tướng đám mây. Mây bay qua rồi, trời trong xanh, mặt hồ lại bình yên,
chẳng còn bóng .
Cũng vậy, nhìn lại bên trong mỗi người chúng
ta, những gì thu nhận được qua mắt, tai, mũi, lưỡi …cứ loanh quanh, luẩn quẩn
trong ta, chẳng chịu rời. Cái mặt hồ trong sáng kia cứ nhất định giữ lại tất cả
mà thực chất là chẳng có gì để mà giữ, tất cả đều chỉ thoáng qua rồi mất hút,
cái mà ta giữ lại chỉ là bóng mà thực ra cũng chẳng còn là bóng. Chính ta đã
tạo ra bóng để lưu giữ lại. Buồn, vui, yêu, thương, giận ghét… từ đó nảy sinh
và hồ nổi sóng.
Con chim nhạn của
Hương Hải thiền sư vẫn bay chưa bao giờ dừng cánh. Nhưng mặt nước ngày nào và bây giờ vẫn vậy, luôn luôn vẫn vậy, lặng yên
trong biếc một màu, soi rõ muôn cảnh. Một cơn gió vô tình thổi qua, mặt nước
lao xao, cảnh vật lại rung động theo từng cơn sóng nhẹ... Yên, lại lặng yên,
lại trong biếc một màu. Mặt nước cũng chỉ là mặt nước.Con chim nhạn lại bay,
bay trong trời đất bao la và không hề lưu bóng.