Trang

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Giỗ mẹ



Hôm nay, hai mươi tháng giêng Giáp Ngọ, giỗ mẹ lần thứ  mười ba. Nếu còn sống năm nay mẹ cũng đã được hơn trăm tuổi. Biết là ai rồi cũng sẽ ra đi nhưng đối với mình đây là một mất mát quá lớn vì cả cuộc đời mình  thân thương nhất vẫn chỉ là mẹ và chị.
Mới ngoài ba mươi mẹ đã sống một mình nuôi con khi chồng mất tích trong rừng sâu không dấu vết. Trước đó, ông cũng chẳng làm gì ngoài việc rong chơi thơ phú, rượu bầu với bạn bè rồi  chỉ vì "mang trong mình giòng máu địa chủ" nên phải ra đi vào một buổi sáng mùa đông rồi biệt tăm từ đó.
Cho tới những ngày cuối cùng của đời, ước mong đau đáu của mẹ là tìm được di thể của chồng mang về, cho dù là một nắm tro. Ước mong này quá sức của hai đứa con nên đành phải nói dối mẹ  cho qua ngày.
Ngồi nhớ lại những ngày còn mẹ, dù đã chăm sóc hết tất cả cho mẹ sau những giờ đi làm về nhưng vẫn ẩn hiện đâu đó sự áy náy vì chưa làm tròn bổn phận của con. Mẹ thèm ăn trầu vì là một thói quen từ hồi còn trẻ. Con không cho mẹ ăn vì sợ mẹ lở mồm, lở miệng, ăn cơm không được. Mẹ không quen tắm nước nóng, con bắt mẹ tắm nước nóng vì sợ mẹ  cảm lạnh….
Và điều ray rứt cho con nhất vẫn là thời gian mẹ phải ở một mình ở quê, mỗi lần về thăm chỉ được vài ba ngày rồi lại đi vì cái gia đình nhỏ chưa ổn. Mẹ vẫn nói : Tau già rồi, răng cũng được, mi vô mà lo cho mấy đứa ăn học nên người là tau mừng rồi. Con cũng đã cố gắng và cũng tạm gọi là hoàn thành tâm nguyện của mẹ. Tội cho mẹ quá! Có đứa con trai duy nhất mà không thể ở cùng  một thời gian dài. Con cũng xót mà mẹ cũng đau!
May mà mười năm cuối đời, lúc đó sức mẹ cũng đã yếu, con mới được chăm sóc mẹ cho tới ngày mẹ ra đi cho dù không phải là tròn đầy -vì vẫn còn trong chân những hạt sạn- nhưng đối với con như vậy cũng làm cho con bớt phải ân hận.

Hôm nay, mẹ ngồi đó, hiền từ nhìn con thanh thản chắc mẹ cũng đã yên lòng.