Trang

Chủ Nhật, 18 tháng 8, 2013

Vu Lan lại nhớ mẹ nhiều hơn


Năm mươi năm, mẹ sống một mình trong khu vườn ấy. Vườn rộng bảy sào Trung bộ của bà nội để lại  với dăm cây mít, vài cây ổi, mứt, chay, mừng quân, khế.. xung quanh bao bọc bởi rồn tre, sát rồn tre là thơm mọc dày đặc.
Làng cách thành phố hơn chục cây số thuộc vùng đất thời đó còn xem là khỉ ho, cò gáy. Năm mươi năm, mẹ đã cần mẫn trồng trọt, chăm bón quanh quẩn trong khu vườn, chắt chiu từng đồng để gửi ra thành phố nuôi con. Mùa nào thức ấy, mẹ trồng khoai, mè, sắn trong khoảng đất còn trống. Lúc rỗi, mẹ vào độn chặt cây chổi, đào gốc làm củi...gánh bộ sang chợ Hương Cần cách làng khoảng năm cây số để bán. Sau vụ lúa, mẹ xuống đồng lượm từng nhánh lúa rơi sót, đào mót từng củ khoai mà chủ ruộng bỏ lại. Thời gian chính vẫn là chăm sóc khu vườn. Mẹ trồng vài chục cây chè, vài cây ổi sẻ, dăm cây cau, ít cây chuối. Dưới gốc cau là đám trầu xanh tốt. Nhà thì là nhà tranh vách đất. Tre, tranh có sẵn trong vườn. Mẹ đốn tre, ngâm nước mương để dành làm kèo cột. Tranh thì cứ cắt rồi phơi phóng, chất vào chái nhà. Lúc rảnh, mẹ chẻ hom ngồi đan thành từng tấm, xếp lại để dành lợp nhà, ai hỏi mua cũng bán, ai thiếu đến xin mẹ cũng cho.
Thời gian chiến tranh cấp tập đến làng, mẹ đành phiêu bạt khắp nơi lánh nạn với con nhưng vẫn cứ đau đáu tiếc hàng cau, buồng chuối. Ngày hòa bình trở lại, mẹ quay về chốn cũ. Khu vườn sau chiến tranh tuy vẫn còn cây cối nhưng đã xơ xác một phần vì bom đạn, một phần vì thiếu tay người chăm sóc. Cũng chỉ một mình, mẹ phát quang, dọn dẹp... chặt tre, cắt tranh dựng lại ngôi nhà với sự giúp sức duy nhất của một người anh họ sau chiến tranh lành lặn mới trở về.
Mẹ trồng lại hàng cau trước nhà, vài dây trầu, khoảng chục bụi chè xanh. Thế là có đủ cho nhu cầu của mẹ. Hàng mít cổ thụ vẫn cho trái. Chiều chiều mẹ mang ra chợ cùng với vài trái ổi, mụt măng, đôi cái bắp chuối, vài trái thơm đổi lấy gạo, cá về ..ăn một mình cả tuần chưa hết. Và cũng chỉ ăn để làm, mọi nhu cầu khác của mẹ hầu như không có.Trong nhà, mẹ làm chuồng nuôi một con heo mọi, thả trong vườn vài con gà  và thêm một con chó nhỏ bầu bạn.
 Mỗi năm, chị em tôi chia nhau về một lần, sắm cho mẹ được vài thứ rồi lại đi để lại nỗi cô đơn cho mẹ. Cho đến một ngày .......
Năm mẹ tuổi tám mươi, mẹ yếu sức, bệnh nặng. Hai đứa con bàn nhau chuyển mẹ đi thành phố trị bệnh mặc dù chỉ là bệnh già và suy kiệt do lam lũ, thiếu vắng bóng con chăm sóc. Có lẽ bà mẹ quê nào cũng vậy, dù cho con đã bao lần năn nỉ mẹ rời bỏ khu vườn để về cùng con nhưng mẹ chẳng ưng, cứ nằng nặc ở lại giữ vườn. Và lần cuối cùng này, mẹ không còn sức để phản ứng.
Chị mướn xe đưa thẳng mẹ về thành phố biển, nơi chị và mấy đứa cháu ngọai sinh sống, làm  ăn lâu nay để tiện chăm sóc, thuốc thang. Mẹ hồi phục nhanh chóng, như cánh đồng khô hạn lâu ngày gặp nước. Và không lâu sau lại quay quắt đòi về quê. Chị bối rối, không biết làm cách nào bèn cầu cứu em. Chị nói dối mẹ là về ở chơi với em một thời gian rồi về quê, mẹ bằng lòng.
Thằng em sắp xếp đưa mẹ về sống cùng mặc dù có những khó khăn. Không phải về vật chất, nhưng chỉ sợ mẹ buồn vì phải đối diện với những “hạt sạn” trong  sinh hoạt thường ngày. Cả nhà đi làm, mấy đứa cháu đi học, mẹ thui thủi một mình ở nhà. Chẳng có vườn, chẳng có cây, chẳng có hàng xóm láng giềng gần gũi, mẹ cứ ngồi tựa cửa trông con mỗi sáng, mỗi chiều. Chỉ còn đứa cháu nội út ở nhà, thương bà nên tận tình chăm sóc. Ngoài giờ học là quấn quít bên bà, hỏi han, nói chuyện để bà vui.
Tuổi già lại thích có tiền để đếm. Thằng con biết ý mẹ, vài ba ngày lại đưa cho mẹ một mớ tiền nhỏ để mẹ đếm. Đếm xong, mẹ xếp cẩn thận, bỏ vào ba lớp túi áo bà ba. Lâu lâu, lôi ra đếm hoặc cho thằng cháu út vài tờ...và dần dần mẹ quên đi chuyện về quê. Mọi chuyện ở quê chị đã về sắp xếp chu tất. Chị mướn người giữ vườn, cho hàng xóm tất cả đồ đạc mẹ cất giữ bấy lâu vì chẳng còn gì đáng giá để mang đi. Thằng em lại nói dối mẹ, lâu lâu đưa cho mẹ vài trăm nói là người ta bán cây trái trong vườn mới gửi tiền vào, vậy là mẹ yên tâm ở lại.
Vào mùa Vu Lan, các anh chị em Phật tử lại đến chúc thọ mẹ, mẹ chỉ biết chắp ta A-Di-Đà Phật và cám ơn chứ chẳng biết nói gì. Tưởng là cuộc sống của mẹ cứ thế bình yên qua đi, không ngờ...
Ngọn đèn cạn dầu, mẹ yếu dần nhưng vẫn tỉnh táo, cơm ngày ba bữa không bỏ bữa nào. Thấy được sự vô thường của cuộc sống, thằng em gọi cho chị về và chuẩn bị mọi sự cho mẹ. Hai ngày cuối mẹ không ăn, mẹ chỉ nằm nhắm mắt. Hôm đó, trước khi đi hoàn tất một số việc cuối cùng, thằng em thấy nước miếng màu đen ứa ra nơi khóe miệng mẹ, xót đau vì biết ngày cuối cùng đã tới, nó nhẹ nhàng lau sạch và nhỏ vài muỗng nước, mẹ nhắp vài cái rồi ngủ, hơi thở vẫn đều.

Yên tâm, thằng em ra đi, uống vội ly cà phê sáng rồi trở về nhà. Chị đang ngồi giặt đồ cho mẹ bảo em vào xem mẹ thế nào. Như có linh cảm, nó chạy vội vào, thấy mẹ im lìm…đặt tay lên mũi, mẹ đã không còn hơi thở. Mẹ đã nhẹ nhàng ra đi, gương mặt vẫn bình yên như đang ngủ. Thế là hết, hết tất cả, không còn gì. Hai chị em khoanh tay bên giường mẹ nhìn nhau, nước mắt như đã chảy vào trong.

21 nhận xét:

  1. Chia sẻ cùng anh Trương nỗi buồn, nỗi nhớ về Mẹ trong những ngày lễ Vu Lan gần kề!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cám ơn Như Mai! Cứ mỗi độ Vu Lan về là hình ảnh mẹ chắp tay A Di Đà Phật cám ơn người bạn hát bài "Bông hồng cài áo" tặng mẹ hiện ra như mới hôm qua! Vậy mà đã 12 năm rồi.

      Xóa
  2. Anh Trương làm giáo nhớ bà Ngoại! hic...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Bà mẹ VN nào cũng vậy cả giáo nhỉ! Tất cả vì con. Tặng giáo hoa hồng nhé!
      [IMG]http://i1253.photobucket.com/albums/hh585/dattruong5863/HongDo1_zpsd369eede.jpg[/IMG]

      Xóa
  3. Trả lời
    1. Mẹ vẫn ở bên mình đó O ơi! Mình cài hoa trắng nhé
      [IMG]http://i1253.photobucket.com/albums/hh585/dattruong5863/den_zps63f5456b.jpg[/IMG]

      Xóa
  4. Mấy hôm nay em về quê thọ tang bà ngoại chồng , không tham dự được buổi lễ tốt nghiệp của con gái luôn , giờ phải " cày " tiếp đây nên không thể đọc đc gì hết . sory hihi ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Nhớ mẹ là đủ rồi! Khỏi cần đọc :D
      Chúc mừng cháu tui hoàn thành một chặng đường gian nan nhưng chưa gian khổ !

      Xóa
  5. Chia sẻ cùng anh nỗi nhớ mẹ, HD cũng làm mẹ nên hiểu mẹ rất nhiều, làm mẹ thòi nay ít dược con trẻ quan tâm vì thời công nghệ hiện đại nên tình cảm cũng theo công nghệ... chỉ cần vài cuộc đt mỗi tuần và cái thẻ ATM là con trẻ thấy mình đã làm đủ bổn phận rồi.
    Chúc anh VU LAN an lành!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. HD làm mình nhớ lại lúc trước khi đưa mẹ vào ở cùng. Lý do này, lý do nọ đủ thứ để biện minh cho cái tội để mẹ một mình... hồi đó đâu có đt, cũng chẳng có thẻ ATM, gửi tiến qua BĐ thì không đến được tay mẹ ..và cứ vậy cho nên ân hận mãi đến bây giờ.

      Xóa
  6. Anh biết không???? Mẹ của anh tuyệt vời lắm lắm đấy ạ. CHứ bản thân em chưa bao giờ biết được cái ôm âu yếm của người mẹ là như thế nào đâu. rất tủi đấy ạ. Cầu mong linh hồn mẹ anh nơi cõi vĩnh hằng luôn ấm áp

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có mẹ mà không cha cũng vậy thôi BN ạ! Mình cũng đâu biết mặt cha vì cha ra đi khi còn trong bụng mẹ, cũng tủi thân lắm !!

      Xóa
  7. Đọc từng câu viết của anh MN nhớ Má mình quá ! Cũng như thế - Má MN cũng nhẹ nhàng ra đi ở tuổi 87 sau ba ngày bệnh ... Dường như chúng ta đã khắc vào tâm trí hình ảnh ấy không nhòa phai và nước mắt sao cứ rưng rưng khi nhớ lại ! Chia sẻ cùng nhau anh Hoa Sen nhé .

    Trả lờiXóa
  8. Cám ơn MN! Bà mẹ nào cũng vậy cả, cầu nguyện các bà mẹ đều an nhiên về cỏi an lành

    Trả lờiXóa
  9. Vu Lan xong rồi.
    Vui khỏe nhé huynh.

    Trả lờiXóa
  10. Cám ơn O cuoc song! O cũng rứa hí !

    Trả lờiXóa
  11. Con cái bây giờ sống đời hiện đại với bao nhiêu thứ xô bồ nên hình ảnh của mẹ cha chỉ là 1/1000... trong tâm thức của chúng.

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Có lẽ vậy! Mỗi thời mỗi khác, nói sao được!

      Xóa
  12. Hình ảnh người mẹ bao giờ cũng đẹp và luôn gây xúc động. Tối thứ Bảy ấm áp nhé!

    Trả lờiXóa
:)) w-) :-j :D ;) :p :-( :) :( :X =(( :-o :-/ :-* :| :-T :] x( o% b-( :-L @X =)) :-? :-h I-) :bh

Bạn có thể dùng thẻ sau để:
- Post hình : [img] link hình [/img]
- Post video: [youtube] link youtube [/youtube]